Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ - Chương 2
Đọc truyện Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ Chương 2 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Uống canh Mạnh vào, là có thể quên đi quá khứ, không còn gánh nặng kiếp trước kiếp sau…”
“Không biết tốt xấu! Lại làm đổ hơn phân nửa canh ta vất vả nấu ra…”
Diêu Yến Yến chỉ cảm thấy có một thanh trọng chùy đập vào trên đầu, trong đầu âm vang rung động, thân thể giống như bị vật nặng lôi xuống…
Ánh sáng trước mắt chợt loé lên như một đoạn hình ảnh bay nhanh xẹt qua trước mặt, nàng không có cách nào khống chế được ý thức nên lập tức hôn mê, thân thể cũng càng ngày càng nặng nề, cuối cùng ngã vào trong bóng tối…
Mùa đông Chính Vũ năm thứ tư, mùng bảy tháng chạp.
Tuyết lớn rơi hai ngày liên tiếp, nhưng có thể xem như trời quang mây tạnh.
(đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599)
Một nhóm thái nữ Tàng Tú Các đứng thành năm hàng một cách nề nếp quy củ, mỗi người các nàng đều mặc áo váy cẩm tú ngân hoa, kiểu dáng hơi rộng. Nhóm thái nữ mới tiến cung này chỉ mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp hơn hoa, nhìn có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Giờ khắc này, bất luận tính tình nhóm thái nữ này như thế nào, thì tất cả đều cụp mi rũ mắt lắng nghe Ngô nữ quan giáo huấn.
Ngô nữ quan là người bên cạnh Thái Hậu nương nương, chuyên đến dạy dỗ đám thái nữ Tàng Tú Các, dặn dò họ hai ngày sau đi Điện Chiêu Đức cần chú ý ngôn hành cử chỉ ra sao. Nàng hắng giọng một cái, đang định kêu các nàng trở về, bỗng nhiên phát hiện ra thiếu một người.
Lần này số người tiến cung tham gia tuyển tú nữ có tổng cộng năm trăm ba mươi sáu, trải qua nhiều lần tuyển chọn, loại bỏ ra những người bệnh tật ốm yếu, tướng mạo không thuận mắt, không phù hợp với những điều kiện khác, cuối cùng còn dư lại hơn trăm người, những người này được giữ lại để làm phong phú thêm cho Tàng Tú Các. Toàn bộ được phong làm bát phẩm thái nữ, sau khi trải qua hơn một tháng dạy dỗ trong Tàng Tú Các, thì có thể tham dự buổi tuyển chọn cuối cùng vào hai ngày sau ở Điện Chiêu Đức. Nếu không trúng tuyển, thì ở trong cung làm người hầu hai năm, mới có thể cho về.
Triều đại này vì đề phòng hậu thích nắm quyền, Thái Tổ tự mình đặt ra quy củ, phi tần hậu cung phải lựa chọn từ quan phẩm trở xuống và nhà dân bình thường, cho dù làm phi tần có được sủng ái, nhưng người nhà nhiều nhất cũng chỉ lĩnh bổng lộc hư chức, (đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599) dù vậy cũng đủ để những tú nữ gia cảnh bình thường thay phiên nhau tranh giành.
Ngô nữ quan phát hiện thiếu mất một người, cũng không phải do nàng kiên nhẫn đếm một lượt những người trước mắt, mà bởi vì người thiếu kia, dung mạo thật sự quá xuất sắc.
Ngô nữ quan vào cung đã hai mươi năm, mỹ nhân nào mà chưa thấy qua? Tuy thái nữ kia xuất thân nhà tiểu quan ngũ phẩm, nhưng dung nhan xinh đẹp hiếm thấy, may mà nàng tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn vài tuổi, lại thêm nảy nở, chỉ sợ mẫu đơn cả thành đều nở rộ cũng không bằng nhan sắc khuynh thành của nàng.
Xinh đẹp như vậy, cung nhân nào có mắt mà không nịnh bợ? Chỉ mong đợi ngày sau khi nàng được sủng ái, có thể nhớ tới tình cảm ngày xưa, nâng đỡ một phần.
Nghĩ đến đây, Ngô nữ quan hỏi một câu: “Thái nữ tiều Diêu đâu?”
Nghe nàng hỏi, trong đám thái nữ có mấy người quen biết cùng Diêu Yến Yến, đều lộ ra vẻ mặt phiền chán. Một lát sau, mới có một người thái nữ bước ra khỏi hàng, dịu dàng nói: “Bẩm nữ quan, thân thể Yến Nhi không khoẻ, còn nghỉ ngơi ở trong phòng. Đã xin phép qua.”
Ngô nữ quan nhìn thoáng qua danh sách, khẽ gật đầu, sau đó nói: “Tuyển chọn hai ngày sau, là chuyện liên quan đến cả đời các ngươi, đừng nên khinh suất.”
“Chúng ta đã hiểu.” Nhóm thái nữ đồng thời hành lễ, nhìn Ngô nữ quan rời khỏi Tàng Tú Các, eo thẳng của các nàng lập tức nới lõng chút, tụm năm tụm ba một chỗ nói chuyện.
Mà bên cạnh thái nữ vừa rồi đứng ra nói cho Diêu Yến Yến lại có nhiều người tụ tập nhất.
(đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599)
Nàng có khuôn mặt trứng ngỗng, dung mạo không tầm thường, cử chỉ tao nhã, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Trong số những thái nữ, nhất là những người xuất thân thấp kém, nàng ta quả là một danh môn thục nữ, vì thế có rất nhiều người vui vẻ đến kết thân.
Một người thái nữ biết nàng muốn lập tức đi thăm Diêu Yến Yến, thì hơi khó chịu nói: “Yên Nhi, tính tình ngươi cũng tốt quá đó, Diêu Yến Yến đối với ngươi như vậy, cho dù nàng là muội muội ngươi, ngươi cũng hết lòng quan tâm.”
Giọng nói nàng vô cùng lớn, các thái nữ Tàng Tú Các khác đều nghe được, không khỏi kinh ngạc nhìn qua bên kia, không nghĩ tới người vênh váo hung hăng tên Diêu Yến Yến, khiến cho mọi người hận đến nghiến răng, lại là tỷ muội ruột của người ôn nhu tao nhã Diêu Yên Yên này!
Hai người trừ bỏ tên, diện mạo và tính cách cũng không có chút nào giống nhau!
Lập tức có người tò mò hỏi.
Diêu Yên Yên bị ánh mắt tò mò của mọi người vây xung quanh, hơi khó xử nói: “Thật ra, nàng là thứ muội của ta, mẫu thân ruột của nàng là do phụ thân ta từ bên ngoài đưa về.”
Vị thải nữ ngay từ đầu đã lên tiếng, lập tức nói: “Yên Nhi ngươi thật sự quá thiện tâm, cần gì che giấu giúp nàng ta?” Nàng quay đầu, lớn tiếng nói với những người khác: “Ta nói với các ngươi, thật ra mẫu thân ruột của Diêu Yến Yến có xuất thân từ Tần Lâu Sở!”
A! Mọi người đều kinh hãi, không ngờ lại là nơi dơ bẩn này!
Diêu Yên Yên giống như mới phản ứng kịp, vội vàng che miệng thái nữ kia, nói: “Nam Nhi đừng nói nữa.” (đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599)
Tống Nam Nhi lùi mấy bước, nói: “Nếu không phải Diêu Yến Yến muốn hại ngươi, kết quả biến khéo thành vụng chính mình rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, sao bây giờ lại còn nằm trên giường. Ta thấy nàng đáng đời. Hôm nay xin nghỉ lại không phải một mình nàng, Ngô nữ quan hết lần này đến lần khác chỉ nghĩ đến nàng, thật sự bất công.”
Thì ra là thế. Nghe xong lời Tống Nam Nhi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diêu Yên Yên không khỏi mang theo vài phần đồng tình cùng kính nể. Đồng tình chính là nàng phải cùng con gái kỹ nữ xưng hô tỷ muội, kính nể chính là tính cách Diêu Yên Yên quả thực thuần lương, thiếu chút nữa bị đẩy xuống nước còn có thể nhịn, còn muốn đi thăm cái Diêu Yến Yến ác độc kia.
Đối mặt với ánh mắt mọi người, Diêu Yên Yên lập tức giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, ngày đó là Nam Nhi nhìn lầm, thật ra Yến Nhi không có đẩy ta, là ta… là ta chính mình suýt nữa rơi xuống nước, nàng vì kéo ta, mới trượt chân ngã xuống.”
Tống Nam Nhi hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Yên Nhi, ngươi còn ở đây nói tốt giúp nàng!”
Diêu Yên Yên cười vô cùng ôn nhu, lôi kéo nàng ta nói: “Được rồi Nam Nhi, cùng ta trở về đi!”
Tống Nam Nhi bị lôi đi, lúc đi còn tức giận bất bình lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì, mọi người không nghe rõ.
Diêu Yến Yến dung mạo quá đẹp, lại là con gái quan viên ngũ phẩm, ở trong đám thái nữa xuất thân bình dân thì xem ra, thật sự là thân phận cao quý. Ngày thường nàng tính khí hung hắn, cao cao tại thượng, cho dù xuất thân thái nữ nhà quan lại, cũng ít ai dám đối đầu trực tiếp với nàng. (đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599) Bởi vậy mặc kệ ngoài mặt thế nào, trong lòng mọi người đều hơi sợ vị quan gia thiên kim này.
Chỉ là hôm nay nghe được đoạn đối thoại giữa Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi, cái nhìn trong lòng mọi người đối với Diêu Yến Yến không hẹn mà cùng thay đổi.
“Không nghĩ tới mẹ đẻ nàng lại là loại người này, ngày thường thật sự nhìn không ra…”
“Đã sớm đoán được, diện mạo quyến rũ kia, cũng không giống như thiên kim đứng đắn của quan lại thế gia.”
“Ta thấy Diêu Yên Yên mới chân chính là một danh môn thục nữ…”
Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi cùng nhau ra khỏi Tàng Tú Các, cho dù đi xa rồi, cũng có thể loáng thoáng nghe được nhóm thái nữ nghị luận, nàng nâng tay áo lên, che khuất ý cười trên miệng, sau đó mới nói với Tống Nam Nhi: “Yến Nhi lúc này chắc đã tỉnh. Chúng ta qua thăm đi!”
Tống Nam Nhi kìm nén bực bội, đi theo nàng ta.
Tàng Tú Các là nơi ngày thường các thái nữ tiếp nhận dãy dỗ, chỗ ở các nàng là Hội Tuỵ Viện, cách Tàng Tú Các mấy chục bước.
Hội Tuỵ Viện có vài tòa tiểu lâu hai tầng, giữa mỗi tòa có tám gian sương phòng, một gian sương phòng cho một cung nữ sai khiến, tỷ muội Diêu gia đhunương nhiên ở cùng gian.
Khi hai người đi vào sương phòng, thì nhìn thấy một người cung nữ mặc xiêm y màu xanh lá đang quỳ gối trước giường lau mặt cho Diêu Yến Yến.
Tống Nam Nhi hừ một tiếng, bất mãn nói: “Rõ ràng cũng là nha hoàn của ngươi, lại không thấy người ta ân cần qua như vậy.”
Cung nữ kia nghe thấy giọng nói phía sau, vội vàng xoay người lại, hành lễ với hai người.
Diêu Yên Yên ôn nhu nói: “Yến Nhi thế nào rồi?”
Cung nữ nói: “Hồi thái nữ, mới hạ sốt, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Hai người Diêu Yên Yên tiến lên, thấy Diêu Yến Yến son màu phù dung nằm dưới chăn gấm, không khỏi lộ ra vài phần kinh diễm cùng ghen ghét.
Chỉ thấy nữ tử nằm trên giường, tóc đen như mây đang rối tung tựa sương mù, khuôn mặt tái nhợt diễm lệ giờ phút này dính chút mồ hôi, giống như phù dung chiếu thủy, yêu kiều ôn nhu, so với Tây tử ốm yếu còn đẹp hơn ba phần.
Một lát sau, nàng chậm rãi mở hai mắt, Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi không khỏi giật mình.
(đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599)
Tuy Diêu Yến Yến trời sinh đôi mắt đào hoa, nhưng nàng ngày thường không thích cười, khi nhìn người đều luôn mang theo vài phần cao ngạo không biết từ đâu mà đến. Bởi vậy, so với gương mặt này của nàng, đôi mắt kia cũng không khiến người khác chú ý lắm. Nhưng chính vào lúc này, cũng không biết vì sao khi cặp mắt mơ hồ kia nhìn sang, lại mang một cổ mê hoặc lòng người, giống như một gốc cây hoa tản ra mùi thơm, có thể khiến người khác không nhịn được đắm chìm trong đó.
“Ta… sao ta lại ở đây?” Giọng nói mang theo vài phần khàn khàn vang lên, khiến ba người đang ngây ngốc lập tức bừng tỉnh.
Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi đều phục hồi tinh thần, vẻ mặt có chút khó coi, chẳng qua Diêu Yên Yên rất nhanh đã trấn định, ôn nhu nói: “Yến Nhi, muội tỉnh lại rồi.” Lại thấy người trước mắt nhìn chằm chằm vào mình, tiếp theo lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Trong lòng Diêu Yên Yên căng thẳng, hay là… nàng biết chuyện đó nhỉ?
Lúc Diêu Yên Yên căng thẳng trong lòng, tinh thần Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh, nàng nhìn ba người đứng ở trước mắt, nhất thời cảm thấy chính mình đang nằm mơ. Cung nữ áo xanh kia nàng biết, là Thanh Hồ hầu hạ bên người nàng ba năm, nhưng mà Tống Nam Nhi cũng đã chết vào ba năm trước, còn Diêu Yên Yên cũng sớm xuất cung lấy chồng, sao hai người này lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt Diêu Yến Yến chuyển tới chuyển lui trên ba người, càng nhìn càng mơ màng. Sao dung mạo của ba người trước mắt vẫn còn trẻ trung, rốt cuộc đã dùng bảo vật gì để dưỡng nhan?
Loạn đao bổ tới, sau đó, đau đầu hiện lên vết máu bắn tung tóe, Diêu Yến Yến không thể tin mà mở to hai mắt nhìn.
Nàng đã chết!
Lại trọng sinh!
Nói như vậy, bệ hạ hiện tại… vẫn còn sống! (đọc truyện sớm nhất tại ngontinhhay.com hoặc wattpad phongthan160599)
Diêu Yến Yến rơi nước mắt, khóe miệng lại giương lên.
Tống Nam Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sao lại vừa khóc vừa cười, Yên Nhi, ngươi nói nàng sẽ không sốt đến ngu đi chứ?”
Không đợi Diêu Yên Yên trả lời, Diêu Yến Yến nói với nàng một câu: “Ngươi mới ngu! Đi ra ngoài! Bổn… ta muốn tắm rửa thay quần áo.”
“Ngươi…” Tống Nam Nhi tức giận, muốn cãi nhau với nàng, lại bị Diêu Yên Yên khuyên đi ra ngoài.
Đợi lúc Diêu Yên Yên vào lại, Diêu Yến Yến đã hỏi rõ Thanh Hồ, hiện tại là năm nào và ngày nào, rồi ngồi trên giường để Thanh Hồ cắt sửa móng chân cho mình.
Mỹ nhân chân chính, bất luận thân thể bày ra kiểu dáng gì, đều đẹp đến không thể bắt bẻ. Hai chân Diêu Yến Yến hiển nhiên cũng đẹp đến mức làm người khác hận không thể nâng trong lòng bàn tay tinh tế vuốt ve.
Diêu Yên Yên rụt chân, đáy mắt hiện lên vài phần ghen ghét, sau đó ôn nhu nói: “Yến Nhi, hôm nay chúng ta ở Tàng Tú Các nghe Ngô nữ quan nói, ngày tháng tuyển chọn sửa lại, hoãn lại một ngày, định ở ba ngày sau.”
Diêu Yến Yến vốn đang chuyên tâm sơn móng tay cho mình, nghe thấy vậy thì mới ngẩng đầu liếc nàng một cái, cặp mắt đào hoa trào phúng mang mười phần ý vị.
Bổn cung trọng trọng sinh rồi, không nghĩ tới đúng không đồ ngốc!