Huynh trưởng của ta là tiên đế - Chương 173-174
Đọc truyện Huynh trưởng của ta là tiên đế Chương 173-174 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 173-174 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 173:
Lúc Phụng Linh tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn. Y mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một gian lều vải. Y vừa định động đậy đã nghe một giọng nữ quen thuộc nói: “Ngươi đừng lộn xộn, vất vả lắm ta mới có thể băng bó kỹ cho ngươi. Một hồi ngươi động thì vết thương lại rách ra.”
Phụng Linh sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh thì mới phát hiện là Kỳ Nhã. Y há to miệng, đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi khác lạ, sắc mặt lập tức căng thẳng.
Kỳ Nhã cũng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phụng Linh, nàng quơ quơ tấm mặt nạ kia trước mặt y: “Ngươi đang tìm cái này à?”
Thân thể của Phụng Linh lập tức căng thẳng, nhưng y ý thức được Kỳ Nhã không có ác ý với mình, vì thế dần bình tĩnh lại.
Kỳ Nhã tò mò nhìn mặt y mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại bị trọng thương ngất xỉu trên thảo nguyên?”
Phụng Linh lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trên chợ đen lúc trước.
Y đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc sau mặt nạ kia người thần bí có gương mặt thế nào. Nhưng y không ngờ được, đó là một gương mặt quen thuộc đến mức làm y hoảng sợ.
Trong giây phút đó, trong đầu Phụng Linh trống rỗng. Nếu không phải như thế thì y cũng không bị đối phương làm bị thương. Mặc dù y liều mạng trốn thoát, nhưng tâm trạng lại rối loạn. Y vốn không tin, song đôi mắt y đã nhìn thấy tất cả, đã nói rõ với y.
Phụng Triển chính là lão sư của Trác Cách, là người thần bí giúp đỡ Trác Cách thống nhất thảo nguyên.
Kết luận này thật sự quá buồn cười! Vô cùng buồn cười!
Phụng Linh nghĩ đến mình lúc trước, từ sau khi mình được đón vào bản gia thì y đã biết sau này mình phải trở thành người thế nào. Từ nhỏ đến lớn y liều mạng cố gắng tập võ, lập công vì muốn đến gần người này, vì sự hi vọng của cô mẫu và biểu huynh, vì khôi phục vinh quang trước kia của Phụng gia lần nữa.
Có điều, sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì tất cả đều biến thành bọt nước.
Niềm tin vững chắc trong lòng y cũng sụp đổ.
Kỳ Nhã lại hiểu lầm sự im lặng của Phụng Linh. Từ khi nàng nhìn thấy gương mặt của Phụng Linh thì vẫn luôn nghi ngờ quan hệ giữa y và Phụng Triển. Bây giờ thấy sắc mặt buồn bã khó che giấu của Phụng Linh, nàng lại không thể khống chế suy nghĩ của mình.
Dưới góc nhìn của nàng, chắc hẳn Phụng Linh là con trai của Phụng Triển, nhưng mà không biết vì sao năm đó Phụng Triển lại bỏ rơi mẹ con bọn họ. Nhiều năm qua đi, Phụng Linh tìm được tin tức của Phụng Triển, y không ngại đi ngàn dặm tìm cha. Đáng tiếc sau khi y hao hết công sức tìm đối phương thì đối phương lại không nhận y. Vì thế y bị đả kích rất lớn, mình đầy thương tích lang thang trên thảo nguyên.
Phụng Linh chưa hề nói một chữ, song Kỳ Nhã đã thay y tưởng tượng ra thân thế bi thảm vạn phần. Dù sao gần đây trong thoại bản của Đại Chu truyền tới đều như thế…
Thật sự thê thảm!
Vì thế, lúc Phụng Linh cố gắng thu lại cảm xúc mà tìm lý do lừa gạt Kỳ Nhã thì lúc y ngẩng đầu lên lại thấy Kỳ Nhã nhìn y với vẻ thương xót.
Phụng Linh: “???”
Kỳ Nhã: “Ngươi không cần nói, ta hiểu cả. Nhất định ta sẽ giúp ngươi!”
Phụng Linh: “…”
Phụng Linh nhìn ánh mắt sáng rực của Kỳ Nhã, mặc dù không biết nàng đã biết cái gì, nhưng tốt xấu gì y cũng không cần kiếm cớ lừa gạt nàng nữa. Vì thế Phụng Linh ngoan ngoãn ngậm miệng, xem như ngầm thừa nhận.
Kỳ Nhã thấy thế thì càng tin chắc vào suy đoán của mình, nàng nói: “Trước tiên ngươi hãy dưỡng thương cho tốt đi, chuyện còn lại chờ ngươi khỏe hãy nói. Đừng lo lắng.”
Phụng Linh cảm nhận được sự quan tâm đơn thuần của Kỳ Nhã, không biết sao trong lòng lại cảm thấy hơi áy náy.
Y mấp máy môi: “Ừm.” Sau khi dừng một chút y lại nói: “Cảm ơn người, công chúa điện hạ.”
Kỳ Nhã đang muốn rời khỏi lều vải, khi nghe thấy y nói thế thì trên mặt lại nở nụ cười, đuôi mắt cong lên. Nàng vốn xinh đẹp, lúc này lại càng lóa mắt làm cho người ta không dời mắt được.
Phụng Linh nhìn thấy ngây ngẩn cả người, đến khi nàng rời khỏi lều trại thì mới hoàn hộn lại. Đột nhiên y cúi đầu, tai cũng dần đỏ lên.
Phụng Triển dẫn theo Cố Thanh Ninh về bộ lạc lúc trước. Y không để chuyện ám sát khi nãy ở trong lòng, mà chuẩn bị lên đường về thành Nguyệt Lượng.
Tin tức mới nhất từ bên kia truyền tới, mặc dù Trác Cách phái người bắt nhóm người lại nhưng cũng chỉ bắt lại thôi, không nghiêm hình bức cung, cũng không xem mạng người như cỏ rác. Từ điều này nhìn ra, ít ra thì trước mắt Trác Cách vẫn không có ý định trở mặt hoàn toàn với Phụng Triển.
Nhưng dù thế, Phụng Triển cũng không ngu ngốc mà trở về thẳng thành Nguyệt Lượng. Y vừa phái người tiếp tục giám sát tình hình bên trong vương đình, vừa phái người tra hậu nhân của mấy bộ lạc lớn năm xưa.
Phụng Triển muốn điều tra rõ ràng chân tướng chuyện kia nên bắt đầu từ những người tham dự năm đó. Song, Trịnh Đạc đã chết từ lâu, con thứ Phụng gia tham gia chuyện này cũng đã bị Tiêu Dận giết gần hết. Trái lại, ở trên thảo nguyên này, tuy nói năm đó Phụng Triển vì báo thù mà gần như đã giết hết những thủ lĩnh đại bộ lạc lớn mai phục y và dòng dõi của bọn họ, nhưng tóm lại cũng có cá lọt lưới. Chỉ là lúc trước y không để ý lắm mà thôi.
Đi đường thêm mấy ngày nữa, bọn họ đã dần đến gần thành Nguyệt Lượng, mà những thủ hạ của Phụng Triển chạy ra khỏi thành Nguyệt Lượng cũng đã tìm được y. Phụng Triển cho bọn họ dựng lều trại tại chỗ, lại phái người tuần tra xung quanh.
Dưới mệnh lệnh của y, đội ngũ hỗn loạn này phản ứng nhanh chóng, kỷ luật nghiêm minh, giống như cái bóng Phụng gia quân năm đó trong tay y.
Chưa được mấy ngày, Trác Cách đã phái một cung nhân tới bảo Phụng Triển vào cung.
Sao Phụng Triển đi được, nên y tùy ý tìm cớ từ chối.
Ngày hôm sau, Trác Cách lại phái một quý tộc tới để khuyên bảo, song cũng bị Phụng Triển cự tuyệt.
Cho dù Trác Cách tin tưởng Phụng Triển nhưng lúc này Phụng Triển không nể mặt cũng làm cho ông ta nổi giận. Càng không nói đến chuyện ông ta vốn hơi hoài nghi Phụng Triển.
Ô Ân thấy thế thì vội nói: “Vương hãn, bây giờ ngài đã tin tưởng hạ thần không nói sai rồi chứ! Nếu không phải trong lòng Phụng Triển có quỷ thì sao lại không dám vào cung gặp ngài?”
Mấy năm nay Trác Cách đã quen cao cao tại thượng, đúng là ông ta không dễ chịu đối với Phụng Triển lạnh lùng cao ngạo, nhưng ông vẫn chưa tin Phụng Triển sẽ phản bộ mình.
Ô Ân thấy Trác Cách dao động, nói tiếp: “Nếu như y thật sự trung thành với ngài thì y phải biết lý do ngài bắt những người Đại Chu này là vì trước đó ngài vừa bị ám sát một lần. Nhưng ngài đã sai người triệu y vào cung hai lần, y không chỉ cự tuyệt mà còn không thèm hỏi thăm một câu về thương thế của ngài. Người thế này, chẳng lẽ ngài còn tin y trung thành sao?”
Trác Cách trầm mặc.
Thật ra ông ta biết rõ lần ám sát này chỉ là giả vờ mà thôi, song, ít nhiều gì những lời Ô Ân nói cũng làm cho ông ta dao động.
Năm đó, khi ông ta theo Phụng Triển học tập, Phụng Triển đã từng nói một chuyện “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”. Đến nay ông ta còn nhớ vẻ mặt của Phụng Triển khi y nhắc đến chuyện. Y giống như thích khách bất cần đời, nói từng chữ một: “Nay Trí Bá biết ta, ta phải liều chết báo thù để đền ơn thì hồn phách ta mới không xấu hổ.”
Khi đó, mặc dù Trác Cách nghe không hiểu lắm nhưng lại vô cùng hi vọng vào quan hệ quân thần này mà y miêu tả.
Ông ta hỏi Phụng Triển: “Ta có thể trở thành tri kỷ của ngài không?”
Phụng Triển chỉ khẽ cười một tiếng, không trả lời ông ta.
Rất nhiều năm sau, khi ông ta biết chuyện xảy ra với Phụng Triển thì ông ta đã hiểu, Phụng Triển mãi mãi cũng không thể trở thành Dự Nhượng[*] của ông ta.
*Dự Nhượng: là một người nước Tấn sống vào cuối thời Xuân Thu tại Trung Quốc. Dự Nhượng được người đời sau biết tới trong vai trò thích khách nổi tiếng bậc nhất của thời Xuân Thu Chiến Quốc. Ông cũng là người nói câu trích dẫn phía trên.
Ô Ân vẫn còn ba hoa liên tục khuyên lơn Trác Cách, Trác Cách khoát tay áo: “Được rồi, dù sao y cũng là sư trưởng của bản hãn, bây giờ cho y thêm một cơ hội nữa. Không phải người của ngươi điều tra được tin tức y đã tính kế bắt tiểu nha đầu kia sao? Phái người đưa tin cho y, để y đưa nha đầu kia vào trong thành.”
“Nhưng mà…”
Trác Cách trầm mặt: “Sao thế? Chẳng phải ngươi nói y đã cấu kết với Uy Quốc công sao? Nghe nói nha đầu này là cháu gái ruột của Uy Quốc công, nếu y chịu giao người tới chẳng phải đã có thể rửa sạch hiềm nghi rồi sao? Hay là nói, ngươi không mong y trở về?”
Sắc mặt Ô Ân hơi bối rối, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường: “Vương hãn, hạ thần không có ý này…”
“Vậy thì tốt rồi.” Trác Cách thản nhiên nói. “Ngươi đi xuống trước đi.”
Ô Ân cung cung kính kính rời khỏi cung điện, chỉ là sắc mặt trở nên rất tệ. Hắn không ngờ Trác Cách lại tin tưởng Phụng Triển như thế, cho dù đến bây giờ vẫn cho y một cơ hội.
Xem ra kế hoạch phải tiến hành sớm một chút.
Trác Cách phái người đến chỗ dừng chân của Phụng Triển lần nữa, chuyện này khiến cho Phụng Triển hơi kinh ngạc. Y nghĩ rằng qua lần trước thì Trác Cách sẽ vô cùng tức giận, sẽ không phái người đến đây nữa.
Song, khi nghe cung nhân nói yêu cầu của Trác Cách thì mặt của Phụng Triển lập tức trầm xuống. Cũng may mặt nạ che khuất nên không ai nhìn thấy.
Cung nhân kia còn đang thao thao bất tuyệt biểu đạt sự tín nhiệm của Trác Cách đối với Phụng Triển.
Phụng Triển không nói gì.
Cung nhân nghĩ là y chấp nhận nên nói tiếp: “Vương hãn cố ý dặn dò tiểu nhân, dù cho vương hãn và ngài cũng có tình cảm sư đồ, ngài ấy cũng không tin ngài sẽ phản bội ngài ấy. Nếu như ngài đồng ý giúp ngài ấy đối phó Đại Chu thì ngài ấy sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, vẫn xem ngài như sư trưởng tôn kính.”
Phụng Triển cong môi, không quan tâm: “Đa tạ sự tin tưởng của Vương hãn, nhưng ta sẽ không giao người.”
Suýt chút nữa cung nhân đã nghĩ mình điếc, sửng sốt một lát mới nói: “Ngài… Ngài nói cái gì?”
“Ta sẽ không giao người, ngươi trở về đi.”
Phụng Triển nói xong cũng lười nói nhảm với cung nhân này, y phất phất tay cho người đưa hắn ra ngoài.
Cung nhân kia trợn tròn mắt, đến khi bị người ta mời khỏi nơi trú quân này mới phản ứng lại được. Hắn muốn đi vào lại bị hai tên hộ vệ chặn lại.
Mấy người Đại Chu nhìn hắn, không biết nói gì lại cười vang.
Cung nhân kia chỉ cảm thấy mặt nóng lên, hắn khẽ cắn môi, cưỡi ngựa đi về phía thành Nguyệt Lượng.
Chương 174:
Cung nhân này quỳ gối trước mặt Trác Cách, thêm mắm dặm muối vào chuyện gặp Phụng Triển một lần.
Cung nhân kia nói xong, hắn nghĩ rằng Trác Cách sẽ giận tím mặt, ai ngờ sắc mặt ông ta chỉ tái xanh, hồi lâu không nói gì. Điều này cũng khiến cung nhân kia đã tính toán mọi việc trong lòng hơi bất an.
Trác Cách chậm rãi hỏi: “Ngươi nói y không chịu giao người, còn cho người đuổi ngươi ra ngoài?”
“Vâng, tiểu nô vẫn luôn thuyết phục ngài ấy, biểu đạt sự tin tưởng của ngài với ngài ấy, song ngài ấy lại khịt mũi khinh thường. Ngài ấy không chỉ nói lời căm ghét với tiểu nô, thậm chí còn hơi xem thường Vương hãn ngài…”
Trác Cách giơ tay lên quét sạch đồ trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay, hay lắm!”
Cung nhân kia bị dọa quỳ trên đất, thật lâu không dám lên tiếng.
Trác Cách cho cung nhân kia lui xuống, sau đó ông ta ngồi một mình trên ghế trầm tư thật lâu. Ông ta tự nhận mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Phụng Triển, nhưng không ngờ y lại càng không biết điều. Nếu như thế thì ông ta không cần phải kiêng kị gì nữa.
Ông ta cho người gọi Ô Ân đến.
Ô Ân nhanh chóng chạy tới, cung kính quỳ xuống: “Vương hãn tìm hạ thần, ngài có chuyện gì phân phó sao?”
Trác Cách cũng không gọi hắn ta dậy ngay, Ô Ân cũng không hiểu nhiều, vẫn nghiêm túc quỳ gối ở dưới.
Trác Cách híp mắt, ông ta đã biết Ô Ân và Phụng Triển bất hòa từ lâu nhưng ông ta vẫn không để ý.
Mặc dù ông ta là Vương hãn, nhưng những đại tướng trong bộ lạc Cát Nhan này gần như là do một tay Phụng Triển đề cử. Mà khi tuổi của ông ta càng lúc càng lớn, con của ông ta dần trưởng thành, bề ngoài bọn họ thần phục mình nhưng sau lưng đã bắt đầu tính toán, nhao nhao đi tiếp xúc những nhi tử khác của ông ta. Thậm chí ông ta còn biết các con của mình vì muốn tranh đoạt Hãn vị nên đã kéo bè kết phái, tranh đến túi bụi.
Nhưng Ô Ân thì khác, hắn là một bộ lạc nhỏ gia nhập vào, hắn chỉ có thể dựa vào mình. Người thế này dùng mới có thể gọi là an tâm.
Trác Cách nghĩ đến đây mới gọi Ô Ân dậy: “Trước đó ngươi nói chỉ cần bản hãn có thể để Phụng Triển tiến vào thành Nguyệt Lượng thì ngươi có thể giết y, chuyện này thật chứ?”
Đôi mắt Ô Ân sáng lên, mặc dù hắn ta không biết vì sao đột nhiên Trác Cách thay đổi chủ ý, song cũng khẳng định nói: “Hạ thần nguyện lấy đầu đảm bảo…”
Trác Cách khoát tay áo: “Ngươi không cần nói những lời sáo rỗng này, nếu ngươi không giết được Phụng Triển, ngươi nghĩ mình còn có thể sống sao?”
Trác Cách chưa đợi Ô Ân mở miệng nói thì đã nói: “Ta cho ngươi mười ngày chuẩn bị.” Ông ta nghiêng người về trước nhìn vào mắt Ô Ân, hạ giọng nói: “Nhất định… Phải giết y.”
Ánh mắt Trác Cách hung ác nham hiểm, ngay cả Ô Ân cũng cảm thấy lạnh cả tim, vội vàng vâng dạ.
Đợi đến khi Ô Ân rời đi, Trác Cách mới gọi cung nhân khi nãy đến: “Ngươi tới đây một chuyến.”
Cung nhân kia ngẩn người, hắn cũng không dám phản bác Trác Cách mà vội vàng đáp ứng.
Trác Cách lại ung dung chậm rãi nói thêm một câu: “Nói với Phụng Triển, nếu mười ngày sau y không đến thì ta sẽ giết toàn bộ người Đại Chu trong lao.”
Phụng Triển nghe cung nhân kia truyền lời nói thế thì cũng không phản ứng gì. Những hộ vệ xung quanh y trợn mắt nhìn qua, cung nhân kia giật nảy mình, nói xong muốn chạy trốn.
Mấy tên hộ vệ ngăn hắn lại, cung nhân kia to gan nói: “Đại… Đại nhân, tiểu nô chỉ là người truyền lời thôi. Ngài… Ngài bắt tiểu nô cũng vô dụng thôi…”
Mặt Phụng Triển không có cảm xúc, song y cũng cho hộ vệ thả hắn ta ra. Cung nhân kia vội vàng thiên ân vạn tạ chạy mất.
Bố Nhật Cổ Đức vừa trở về đã biết chuyện này, trong lòng hắn cảm thấy nặng nề, vội chạy vào lều vải: “Đại nhân!”
Phụng Triển đang ngồi trước bàn, nhíu mày không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bố Nhật Cổ Đức kêu y thêm một tiếng thì y mới hoàn hồn lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì mà lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”
Bố Nhật Cổ Đức thở dài một tiếng, vẻ mặt hơi suy sụp: “Bên trong truyền tin đến nói trong nhà giam kia là tâm phúc của Vương hãn trông coi. Nghe nói Vương hãn ra lệnh, trừ khi có thủ lệnh của ông ta, nếu không thì không ai được phép lén thả tù phạm.”
Phụng Triển cũng không có vẻ bất ngờ.
Bố Nhật Cổ Đức nghĩ đến tin tức vừa nghe được, hắn hơi lo lắng mà hỏi: “Vậy đại nhân, chúng ta phải làm sao?”
Phụng Triển vô cùng tỉnh táo: “Dạ Kiêu nói sao?”
Bố Nhật Cổ Đức nói: “Hắn nói, lúc nào cũng đang chờ phân phó của ngài.”
Phụng Triển trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi nói với Dạ Kiêu, buổi tối ba ngày sau bảo hắn tiếp ứng chúng ta vào thành. Tự mình ta đi lấy thủ lệnh.”
Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ đại nhân muốn đích thân đi?”
“Đương nhiên.”
“Không được!” Bố Nhật Cổ Đức vội vàng nói: “Bây giờ bên trong thành Nguyệt Lượng từng bước đều là có ý giết ngài, ngài đi quá nguy hiểm.”
Phụng Triển chậm rãi nói: “Chuyện này chỉ có thể ta đi.”
“Nhưng mà…”
Phụng Triển đưa tay ngăn Bố Nhật Cổ Đức lại: “Ngươi không hiểu rõ Trác Cách, ông ta là người vô cùng kiêu ngạo. Nếu chúng ta ép buộc, bức bách ông ta viết thủ lệnh, vậy thì cho dù có chết ông ta cũng sẽ không viết. Chỉ có ta đi mới có thể có được thủ lệnh mà cứu người ra.”
Bố Nhật Cổ Đức nghe Phụng Triển nói thế đã biết y hạ quyết tâm, cho dù mình nói gì cũng không được, hắn đành thở dài trong lòng.
Phụng Triển nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi: “Chuyện hậu nhân mấy bộ lạc kia sao rồi?”
Bố Nhật Cổ Đức lắc đầu: “Thời gian quá lâu, muốn tra rõ ràng có lẽ phải cần thời gian.”
Phụng Triển không nói gì nữa, chỉ để hắn lui xuống.
Bố Nhật Cổ Đức lo lắng rời lều vải, song hắn cũng biết mình không có bản lĩnh thuyết phục Phụng Triển. Hắn suy nghĩ một lúc, lập tức đi về phía lều vải của Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh cũng không ở trong lều vải, nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại bắt đầu bố trí trận hình. Phụng Triển thấy thế thì gọi một đội nhân mã để cho nàng luyện tập trận hình. Những người này từ chỗ đồng liêu đã biết thân phận của Cố Thanh Ninh từ sớm, bọn họ cũng biết thái độ của Phụng Triển đối với nàng nên cả đám cũng không dám sơ suất. Bọn họ vốn là tinh anh do Phụng Triển tự tay huấn luyện ra, lại thêm vô cùng dụng tâm nên hiệu quả còn tốt hơn tinh anh Cố Thanh Ninh huấn luyện trong quân doanh Đại Chu.
Cố Thanh Ninh cố ý dựa theo số người bọn họ và sự am hiểu binh khí, hóa phức tạp thành đơn giản, hình thành năm người một tiểu đội, lấy hình thức tiểu đội huấn luyện trận hình. Mỗi tiểu đội là một chỉnh thể, có thể công có thể thủ, sức chiến đấu kinh người. Mà lấy tiểu đội làm đơn vị có thể hình thành trận chiến lớn, biến hóa không ngờ, khiến cho người ta khó mà phòng bị.
Lúc trước phần lớn trận hình đều là trận hình lớn và đội hình trận địa nhỏ, không phải chưa từng làm như Cố Thanh Ninh. Nhưng trận hình này đòi hỏi năng lực của mỗi chiến binh quá cao, cho nên lúc ở Nghiệp Thành Cố Thanh Ninh đã từng nghĩ làm như thế, cuối cùng cũng vì tình hình thực tế bị hạn chế mà từ bỏ.
Bây giờ, cuối cùng nàng đã có không gian để phát huy, Cố Thanh Ninh gần như quá chú tâm vào chuyện này.
Lúc Bố Nhật Cổ Đức tìm Cố Thanh Ninh thì nàng đang ở trên giáo trường. Khi nghe Bố Nhật Cổ Đức nói, nàng như có điều suy nghĩ: “Ta biết.”
Bố Nhật Cổ Đức khẽ thở ra, hắn thấy Phụng Triển rất nghe lời vị Cố tiểu thư này, chỉ cần nàng nói thì nhất định Phụng Triển sẽ đồng ý.
Thật sự không ngờ trong ngày xuất phát, Bố Nhật Cổ Đức vẫn thấy Phụng Triển trong đội ngũ. Hắn không ngờ Cố Thanh Ninh cũng không thuyết phục được Phụng Triển, lập tức hơi ủ rũ.
Nhóm bọn họ không có bao nhiêu người, hơn nữa ai cũng có công phu cao cường. Bọn họ nhét đồ vật trong miệng ngựa, móng ngựa bọc vải lên, thừa dịp bóng tối chậm rãi tiếp cận thành Nguyệt Lượng.
Nửa đêm, thành Nguyệt Lượng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của lính tuần tra.
Bọn họ đi tới dưới tường thành, một người huýt lên tiếng chim hót dài ngắn khác nhau. Không bao lâu sau, trên tường thành có hai sợi dây thừng thả xuống, bọn người Phụng Triển đu theo dây thừng bò lên.
Một nam nhân có dáng người to cao nửa quỳ trước mặt Phụng Triển, khẽ nói: “Đại nhân.”
Sắc mặt Phụng Triển hơi động: “Dạ Kiêu.”
Dạ Kiêu khẽ nói: “Từ khi đại nhân rời khỏi thành Nguyệt Lượng, Vương hãn cũng đã điều mấy vị đại nhân có quan hệ thân thiết với tướng quân khỏi thành Nguyệt Lượng. Thị vệ trong cung cũng đã thay người, những người có liên quan đến ngài ông ta không dám tin tưởng. Bây giờ trong cung, ngoại trừ thuộc hạ thì chỉ có Ô Ân mới có thể tiếp cận hầu hạ.”
Phụng Triển cong cong khóe môi: “Vậy cũng thuận tiện cho chúng ta hành sự.”
Dạ Kiêu gật gật đầu: “Xin ngài thay quần áo trước, thuộc hạ dẫn ngài tiến cung.”
Lúc Trác Cách bị đánh thức thì còn hơi mông lung, nhưng ông ta nhận ra mình không chỉ bị trói lại, mà trong miệng còn bị nhét mảnh vải. Ông ta lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt. Lúc này ông ta mới phát hiện mình bị cột vào ghế, mà người ngồi đối diện ông ta là Phụng Triển.
Trác Cách giãy dụa kịch liệt, Phụng Triển lại không hề lay động. Đến khi ông ta giãy dụa mệt mỏi, y mới nói: “Nếu Vương hãn sẵn lòng nói chuyện thì ta sẽ lấy mảnh vải trong miệng ông xuống.”
Trác Cách hung tợn nhìn hắn chằm chằm.
Phụng Triển thản nhiên nói: “Xem ra là không muốn?”
Trác Cách nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể uất ức gật đầu.
Phụng Triển giúp ông ta lấy mảnh vải trong miệng xuống, Trác Cách cử động quai hàm tê cứng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Phụng Triển chậm rãi nói: “Không phải Vương hãn vẫn luôn phái người ra lệnh cho ta hồi cung sao? Bây giờ chúng ta tới rồi, sao Vương hãn lại không vui?”
Trác Cách nghe y nói xong lời này thì lập tức giận không chỗ phát tiết: “Ngươi chui vào vương đình, lại trói bản hãn thành như thế. Ngươi cảm thấy bản hãn nên vui sao?”
Phụng Triển hơi giương mắt, khóe miệng nở nụ cười mỉa: “Nếu không phải như thế thì lúc ta vào thành cũng đã mất mạng rồi, sao có thể còn tốt lành ngồi nói chuyện với Vương hãn chứ?”
Mặc dù Trác Cách quyết định muốn giết Phụng Triển, nhưng mấy năm nay Phụng Triển đã để lại cho ông ta một bóng ma quá lớn. Ông ta không hề suy nghĩ mà giải thích: “Đó vì ngươi phản bội ta trước!”
Phụng Triển không nói gì.
Trác Cách khẽ cắn môi, lại nói: “Lão sư, ta thật lòng xem ngươi như lão sư, chỉ cần ngươi chịu giúp ta diệt Đại Chu thì ta nguyện hưởng thiên hạ này cùng ngươi!”
Cuối cùng sắc mặt của Phụng Triển cũng hơi thay đổi, hắn lộ vẻ khinh miệt: “Nếu ta muốn thiên hạ này thì hai mươi năm trước đã làm rồi, cần gì phải để đến nước này?”
Y đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trác Cách: “Nhiều năm như vậy, ta dạy ông nhiều thứ như thế, cái gì ông cũng học không tốt. Chỉ có giảo biện là trò giỏi hơn thầy.”
Trên mặt Trác Cách lúc xanh lúc đỏ, ông ta đã hết sức nhẫn nại, cuối cùng vẻ khinh miệt trên mặt Phụng Triển lại kích thích sự oán hận không thể nào che giấu của ông ta. “Đúng là ta muốn giết ngươi! Cũng không phải vì ngươi công cao chấn chủ, mà vì ngươi chưa hề để ta vào mắt. Từ khi bắt đầu ngươi cũng chỉ xem ta như công cụ báo thù! Cho dù ta trở thành vua duy nhất trên thảo nguyên thì trong mắt ngươi cũng không khác gì.”
Phụng Triển nhíu mày nhưng cũng không giải thích, chỉ chuyển chủ đề mà nói: “Hôm nay ta đến gặp Vương hãn có mục đích gì chắc Vương hãn cũng biết. Ông chỉ cần viết một phong thủ lệnh thì ta sẽ thả ông đi.”
Lồng ngực Trác Cách phập phồng, ông ta nghe Phụng Triển nói thế thì cười trầm thấp một tiếng: “Ta có thể viết thủ lệnh.”
“Nhưng ta muốn ngươi quỳ xuống cho ta!”
Phụng Triển lạnh lùng nhìn ông ta, Trác Cách ngẩng đầu, gần như là gằn từng chữ: “Nếu ngươi không quỳ, cho dù ta chết cũng sẽ không viết thủ lệnh này.”
Chuyện phát triển đến mức này khiến cho Phụng Triển cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Thật ra y biết Trác Cách hận mình, nhưng không ngờ lại hận sâu như thế.
Y không có hành động gì, Trác Cách cũng bất động, nhưng Bố Nhật Cổ Đức vẫn ở trong bóng tối lại không nhịn được. Lúc hắn muốn đi ra thì thấy Phụng Triển thoáng nhìn qua với ánh mắt cảnh cáo, hắn chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng của mình lại.
Phụng Triển nhìn Trác Cách, thân thể hơi động một chút, vậy mà thật sự quỳ xuống dưới chân ông ta.
Đây đại biểu cho sự thần phục đối với quân vương, nhưng mà trong gần hai mươi năm qua Trác Cách cũng không chờ được. Bây giờ nhìn thấy Phụng Triển chậm rãi quỳ xuống, khúc mắc quấn lấy ông ta gần như nửa đời cũng được cởi bỏ.
Nam nhân này sẽ không còn là ngọn núi lớn không thể vượt qua trong lòng ông ta nữa.
Trác Cách không nuốt lời, ông ta thấy Phụng Triển quỳ xuống thì dứt khoát viết thủ lệnh. Phụng Triển cầm thủ lệnh trong tay sau đó giao cho Bố Nhật Cổ Đức. Qua một canh giờ, trong bóng tối vang lên tiếng chim hót dài ngắn khác nhau, lúc này Phụng Triển mới thả lỏng trong lòng. Y chưa đợi Trác Cách nói gì đã đánh ông ta ngất xỉu.
Song, lúc bọn họ muốn rời đi thì bên ngoài lại vang lên giọng lanh lảnh của cung nhân.
“Vương hãn, Ô Ân đại nhân cầu kiến.”