Bệnh sủng - Chương 20
Đọc truyện Bệnh sủng Chương 20 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện BỆNH SỦNG – Chương 20 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 20: Dấm chua vô biên
Phụ nữ béo lùn? Bạch Tiểu Thố vừa nghe Tần Ca đánh giá, lập tức cảm thấy ông chủ của mình thật không có mắt nhìn, bà Giản cao 1m65, còn cao hơn cả cô, hơn nữa chiều cao này đối với phái nữ được coi là lý tưởng rồi, không phải người ta quá thấp, mà do Tần Ca quá cao thôi, còn nữa, béo lùn? Làm ơn đi Tần Ca, chẳng lẽ gu của ông lại là một người phụ nữ cao gầy thô kệch sao, bà Giản đây dáng người tiêu chuẩn, trước lồi sau vểnh, làn da lại được bảo dưỡng tốt hơn nhiều người trẻ bây giờ, ánh mắt của ông kiểu gì vậy chứ, đúng là chỉ Tần Ca mới có thể không chút lưu tình mà nói người khác như vậy, đến nhà Phật cũng sẽ bị ông chọc tức chết.
Quả nhiên, Bạch Tiểu Thố chưa nghĩ xong, sắc mặt bà Giản đã lạnh đi, “Ông nói ai béo, ông nói ai lùn?”
Từ lúc bà Giản trưởng thành cho tới bây giờ, chưa có người nào mở miệng châm chọc bà như thế, mặc dù Giản Chính Dương giống bố nhiều hơn một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu không phải bà là cực phẩm gặp bố của Giản Chính Dương là cực phẩm, thì làm sao ra được Giản Chính Dương hoàn hảo như thế, tính tình bà vốn nóng nảy, may mắn bà được dạy dỗ tốt, nếu không thì giờ phút này bà đã không đơn giản là mặt lạnh đứng đây.
“Nói bà đó.” Tần Ca dường như không hề cảm thấy lời nói của mình quá đáng chút nào, ông còn khoe bắp tay của mình, “Thấy không, cái này gọi là cường tráng, nhìn cánh tay rồi cẳng chân nhỏ bé của bà đi, hơn nữa bà phải đi giày cao gót mấy phân mới cao đến ngực tôi, bà không lùn thì ai lùn?”
Nếu so với bà Giản thì Bạch Tiểu Thố còn thấp hơn, cô lặng lẽ quay sang bên cạnh rồi từ từ lui xuống, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình.
Bà Giản vô cùng tức giận, cuối cùng bà nở một nụ cười, “Cũng phải, cánh tay và cẳng chân nhỏ bé của tôi thì làm sao so được với ông đây một thân thịt mỡ, sức nặng của cơ thể ông chỉ có thể so sánh với một con lợn nái, sau này có đi đánh nhau thì không mất công ra đòn đâu, trực tiếp lấy thịt đè người là được rồi, tôi là người văn minh, đương nhiên không thể so sánh cùng một con dã thú.”
“Dã thú? Bà kia, bà nói tôi là dã thú ư?” Tần Ca trợn mắt, “Bà từng thấy con dã thú nào đi Adidas chưa?”
“Ngày mai tôi sẽ đi nuôi một con lợn, sau đó mua đồ Adidas cho nó.”
Phụt… Bạch Tiểu Thố bật cười, không ngờ bà Giản cũng biết khích đểu như vậy, thật ngoài dự đoán của mọi người.
“Bà…” Tần Ca nổi giận, “Bà nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ.”
Bà Giản không hề sợ hãi Tần Ca, người cao hơn bà một cái đầu và có bắp tay lớn hơn bắp đùi của mình, “May mà ông không đánh phụ nữ, coi như còn chút lương tri, nếu không, ngay cả dã thú ông cũng không so sánh nổi.”
“Người phụ nữ này, tôi cảnh cáo bà, Bạch Tiểu Thố là người của tôi, bà đừng mơ tưởng đến chuyện đào con bé đi.” Nói không lại bà Giản, Tần Ca trực tiếp tuyên bố quyền sở hữu, “Bạch Tiểu Thố, tôi nói có đúng không?”
Liên quan gì đến cô hả, nỗ lực ẩn mình của Bạch Tiểu Thố thất bại, Bạch Tiểu Thố liền quay sang ba đôi mắt sáng ngời, cười mà khó coi hơn khóc, cô chỉ là người qua đường lặng lẽ thôi mà.
Giản Chính Dương không chịu nổi, xông lên đánh Tần Ca một phát, “Khốn kiếp, Bạch Tiểu Thố là của tôi.”
“A!” Tần Ca không phòng bị gì, bất thình lình bị đánh một đòn, kêu lên đau đớn.
“Này, Chính Dương, không được.” Bạch Tiểu Thố vội vàng nhào qua ôm lấy Giản Chính Dương.
Bà Giản cũng sợ hết hồn, nhìn Tần Ca muốn động thủ, vội vàng ngăn ở trước mặt Giản Chính Dương, “Ông dám.”
“Tần Ca đừng đánh, đây chỉ là một sự hiểu lầm.” Bạch Tiểu Thố gắt gao ôm lấy Giản Chính Dương, sốt ruột giải thích với Tần Ca, “Đây là bạn trai tôi, anh ấy hiểu lầm lời ông vừa nói, mọi người từ từ ngồi xuống có được không, đừng động thủ mà.”
Nghe được Bạch Tiểu Thố giải thích như vậy, Tần Ca thu hồi lại động tác tay, “Thì ra là như vậy, được rồi, nể tình Tiểu Thố giải thích thay cho cậu, lần này tôi sẽ bỏ qua, chỉ là nếu còn có lần sau, đừng trách tôi.”
Dẫu sao cũng là tiền bối, ông cũng không tiện so đo.
Bạch Tiểu Thố oán trách, “Ai bảo ông nói tôi là người của ông.”
Ngay cả cô nghe xong còn có chút ngượng ngùng, huống hồ là nói trước bạn trai và mẹ của bạn trai mình như vậy, Giản Chính Dương mặc dù phản ứng hơi quá một chút, nhưng khiến đáy lòng cô rất vui.
Tần Ca ngạc nhiên, “Chỉ vì vậy mà đánh tôi một cái? Cô là nhân viên ở cửa hàng của tôi, không phải người của tôi thì là gì? Cậu nhóc này nữa, cậu trừng tôi làm gì, nếu không phải nhìn cậu nhỏ hơn tôi, câu nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao… A, người phụ nữ này, bà véo tôi làm cái gì?”
“Quản cái miệng của ông cho tốt.” Bà Giản lạnh lùng nhìn Tần Ca, “Đây là con trai tôi, còn đây là con dâu tương lai của tôi, người của ông? Cho dù ông có xếp hàng đợi cũng chưa đến lượt đâu.”
“Hả…” Đầu óc Tần Ca cảm thấy hơi choáng váng, nhìn cả ba người, sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, sau đó mới hỏi Bạch Tiểu Thố, “Tiểu Thố, cuối cùng là cô muốn về làm chung với mẹ chồng tương lai đúng không?”
Bạch Tiểu Thố xấu hổ, cái gì mà mẹ chồng tương lai, còn chưa có chuyện gì nữa mà, chẳng qua là hiện tại cô không thể giải thích vấn đề này, “Ừm… Tần Ca, chuyện này thật ra rất đơn giản, mẹ chồng tôi, à không phải, dì Giản có ý muốn mời tôi tới để phụ giúp cho dì ấy, nhưng mà tôi đã từ chối rồi, bởi vì tôi không biết làm mấy chuyện đó, ông chủ và dì Giản không thù không oán, cứ xem chuyện này như không xảy ra đi ha.”
Nghe Bạch Tiểu Thố nói vậy, Tần Ca cũng rộng lượng tha thứ cho hành vi đào góc tường của bà Giản, dù sao Bạch Tiểu Thố cũng có quan hệ đồng nghiệp với mình, nếu Tiểu Thố muốn từ chức, ông cũng không thể giữ lại.
Chỉ là nhìn Giản Chính Dương vẫn giữ vẻ mặt căm thù mình, Tần Ca không khỏi buồn cười, “Tôi nói này chàng trai trẻ, cậu không nhất thiết phải tỏa mùi dấm chua nồng nặc thế đâu, chỉ là một câu nói thôi mà, cậu đánh tôi một cái rồi, còn muốn đánh thêm một cái nữa à, tầm tuổi của tôi có thể là ba cậu được đó, muốn đánh thì đánh, tôi cũng không sợ cậu.”
Bà Giản đứng ở bên cạnh sắc mặt tối sầm, “Bằng tuổi ba thằng bé? Ông còn chưa đủ tư cách.”
Tần Ca bị nghẹn lời, phản kích, “So ra thì bà mới không đủ tư cách làm vợ tôi, tôi chỉ thích những người có ba vòng hoàn hảo và cao ráo thôi.”
Bà Giản không thể hiểu nổi con mắt thẩm mĩ của người này, liếc nhìn Tần Ca một cái, sau đó gật đầu, “Quả đúng là vật họp theo loài.”
Tần Ca: …
Ở nơi tiền tuyến bị mẹ làm cho mất mặt, đương nhiên sẽ muốn tìm về hậu phương để trút lên đứa con trai, nếu không thì nỗi nhục này không để đâu cho hết, người có chủ nghĩa nam tử hán lớn như Tần Ca lập tức dựng ngón giữa với Giản Chính Dương.
“Chàng trai trẻ, không phải muốn đánh một trận với ông đây sao, đến đi, chúng ta cùng so tài một chút.”